6 năm và một cuộc hành trình

Ngày 26.8 này sẽ là tròn 6 năm mình đặt chân đến nước Đức, cũng chính là dấu mốc cho một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình. Nếu để kể về những khó khăn đã trải qua, thì thực sự là không biết nên bắt đầu từ đâu......

Từ lúc đặt chân lên máy bay, thấy những người mình thương yêu bỗng dưng „biến mất“, xung quanh chỉ toàn người xa lạ, khiến mình cảm thấy đôi chút hụt hẫng, và......sợ hãi vì không thể hình dung được những gì đang chờ đợi mình sau chuyến bay dài, và vì từ đây con đường mình đi sẽ chỉ có một mình.

Thời tiết ở Đức khắc nghiệt, khiến những ngày đầu tiên của mình ở nước Đức không hề dễ dàng. Vì không khí khô, nên mình hay bị chảy máu cam, viêm họng và.....chảy máu dạ dày. Mấy tháng đầu tiên chỉ có thể ăn súp và rau quả. Nhiều lúc tủi thân, ước gì đây chỉ là một giấc mơ......

Nhớ những hôm đi làm thêm về 12h đêm-1h sáng, một mình băng qua cánh đồng mênh mông tuyết trắng, không hiểu sao mình không thấy sợ, chỉ ngước nhìn lên trời ngắm những vì sao, ước ao một ngày nào đó mình cũng sẽ tỏa sáng như những vì sao kia....Mình giữ thói quen và cũng là sở thích đó cho đến suốt những ngày tháng học đại học. Mỗi buổi tối đi từ thư viện về nhà, vẫn không quên ngắm nhìn những vì sao......

Chính nỗi nhớ nhà và sự biết ơn vô cùng lớn dành cho những yêu thương và hi sinh của Mẹ là động lực giúp cho mình quyết tâm một cách mạnh mẽ. Đối với mình, không có gì quan trọng hơn việc học. Có cảm giác như phải nỗ lực 200% so với mình của trước kia. Nếu nói về bí quyết học tập của mình, thì không có gì hơn là sự chăm chỉ, kiên trì và tập trung cao độ. Mình chưa bao giờ quan tâm tới việc làm sao để qua được các kì thi, mà là làm sao để đạt điểm tuyệt đối. Phải đặt cho mình một cái đích cao nhất, để nếu có lỡ không đạt được thì kết quả cũng không đến nỗi quá tệ.

„Muốn có THÀNH CÔNG thì phải ĐÁNH ĐỔI“. Cái gì trong cuộc sống này cũng có giá của nó. Nếu mình muốn đạt được một điều gì đó, thì cần biết phải buông tay khỏi những thứ khác. Bởi vậy, trên con đường đến cái đích mà mình mong muốn, cũng cần phải học cách nói KHÔNG. Muốn làm được điều đó, thì trước tiên cần xác định mục tiêu mình muốn đạt được là gì và điều gì là quan trọng đối với mình? Mục tiêu quan trọng nhất của mình cho đến bây giờ là việc học tập, vậy nên mình nói KHÔNG với hầu hết tất cả mọi thú vui khác mà một người bình thường có. Tuy nhiên, mình không quá đặt nặng vấn đề đó, hay coi đó là một sự hi sinh. Đơn giản, đó là sự lựa chọn của mình. Thực sự là nếu không làm như vậy, thì mình đã không thể hoàn thành chương trình Bachelor trong 2 năm, và có 1 năm trải nghiệm công việc ở một công ty lớn. Vừa quay trở lại Đức sau 6 tháng làm việc ở Singapore, hiện tại mình đang phải dồn tâm sức cho bài tốt nghiệp Master. Những ngày tháng là một sinh viên du học sắp kết thúc.........Thời gian trôi qua nhanh lắm đối với những ai biết nỗ lực hết mình. Những kế hoạch mới, những chặng đường mới đang mở ra. Mình không biết sẽ đi xa được đến đâu, nhưng vẫn luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp.....

Cuộc hành trình 6 năm qua với mình nhiều điều thú vị, nhưng cũng không thiếu nỗi buồn và nước mắt. Tuy nhiên, nếu cho lựa chọn lại, mình vẫn chọn đi con đường này, bởi nếu không mình cũng sẽ chẳng thể trưởng thành như ngày hôm nay.......




EmoticonEmoticon